Thứ Tư, 20 tháng 2, 2013

Luận bàn

Cám ơn nghị Phước

Những ngày này trên các phương tiện thông tin đại chúng, đặc biệt trên các báo điện tử, trang blog cá nhân… đang nóng chuyện ông nghị Phước dùng blog để “chửi càn”.
Trong bối cảnh kinh tế đình đốn, thất nghiệp gia tăng, lương thưởng Tết giảm sút và những bê bối, tiêu cực trong một số doanh nghiệp Nhà nước, cơ quan công quyền đã gây bức xúc trong người dân. Những bức xúc đó cứ âm ỉ, không có “nơi giải tỏa” thì bỗng dưng nghị Phước tung lên một bài “chửi bới” đồng nghiệp nghị trường Quốc hội. Tuy quan niệm mỗi người khác nhau nhưng qua thực tiễn hoạt động tại diễn đàn QH, ông Dương Trung Quốc đã để lại những ấn tượng tốt đẹp với đa số cử tri. Việc thóa mạ một đại biểu được cử tri mến mộ đã lập tức thổi bùng lên sự phẫn nộ trong dư luận cả nước và cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Từ vụ việc này, những bức xúc của người dân như phần nào được giải tỏa, “xả” bớt. Đây là điều đầu tiên đáng “cám ơn” nghị Phước.
Quốc hội-Cơ quan lập pháp tối cao những tưởng quy tụ tại đây những người ưu tú nhất để người dân ủy thác, gửi gắm niềm hy vọng cho một tương lai tươi sáng. Vụ việc miễn nhiệm tư cách đại biểu QH của bà Đặng Hoàng Yến năm trước cử tưởng chỉ là cá biệt và cũng đã để lại nỗi băn khoăn trong cử tri. Ông nghị Phước đã “bồi” thêm một đòn đánh vào lòng tin của nhân dân với cơ quan Nhà nước cao nhất. Ai cũng hiểu chất lượng hoạt động của QH phụ thuộc vào từng cá nhân là các đại biểu QH. Rõ ràng quy trình lựa chọn người đại biểu của nhân dân có vấn đề. Thật nguy hiểm khi để những người không đủ tiêu chuẩn lọt được vào cơ quan tối cao này. Đây sẽ là một kinh nghiệm quý báu cho kỳ bầu cử QH khóa sau và cũng là điều thư hai cám ơn nghị Phước.
Từ vụ việc trên vấn đề đặt ra cần làm ngay với Quốc hội là làm trong sạch nội bộ. Người dân đã được tạo cơ hội nhận ra “đại ngu” trong đại biểu QH. Chắc chắn QH cũng sẽ làm rõ được chuyện này. Tại Điều 3 trong Luật Sửa đổi, bổ sung Luật Bầu cử đại biểu QH năm 2012 đã nêu rõ tiêu chuẩn của ĐBQH “…Có phẩm chất đạo đức tốt, cần kiệm liêm chính, chí công vô tư, gương mẫu chấp hành pháp luật; kiên quyết đấu tranh chống mọi biểu hiện quan liệu, hách dịch, cửa quyền, tham nhũng và các hành vi vi phạm pháp luật;”…
Nếu QH tiếp tục được làm trong sạch thì thêm một lần nữa “cám ơn nghị Phước”!
Đinh Hoàng

Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013

Cái bẫy dân chủ:

Đa nguyên

Mới đây tôi có “ngó qua” trang blog nọ thấy đăng mấy điểm góp ý của một số người ít nhiều có “tên tuổi” về việc sửa đổi Hiến pháp 1992. Trong  bảy điều góp ý đề nghị sửa đổi, nổi lên vấn đề cốt yếu nhất, đó là loại bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam và “phi chính trị hoá Quân đội”. Những vấn đề này nhằm hướng tới có một thể chế đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập - điều mà Mỹ và nhiều nước phương Tây hằng mong đợi.
Đa nguyên là cái gì và vì sao một số người muốn có nó như vậy? Liệu trên thế giới đã có đa nguyên?
Trước hết ta thử xem nước Mỹ có đa nguyên không? Tôi cho là không bởi mấy căn cứ: Đảng Dân chủ và Đảng Cộng hòa không hề đối lập về chính trị. Nó chỉ là hai nhánh quyền lực của một đảng tư sản. Hai đảng này luân phiên nhau phân chia quyền lực, bảo vệ lợi ích của các nhà tư bản. Những kỳ tranh cử chỉ là sự biểu diễn, trang hoàng cho một chế độ được gọi là dân chủ. Có người sẽ nghĩ, Đảng Cộng sản Mỹ là một đảng đối lập? Khía cạnh nào đó về tư tưởng thì đúng là đối lập, tuy nhiên Đảng này chỉ được tồn tại khi không trở thành mối nguy cơ trước quyền lợi của các nhà tư sản. Cho Đảng CS Mỹ tồn tại ở mức như hiện thời cũng là một cách trang trí cho một thể chế có vẻ dân chủ của xã hội Mỹ.
Ở các nước tư bản phát triển khác như Anh, Pháp… mô hình đảng phái được thể hiện có đôi chút khác nhau về hình thức song bản chất cũng tương tự nước Mỹ. Các đảng gọi là “đối lập” nhưng thực chất chỉ cạnh tranh ảnh hưởng quyền lợi kinh tế, về chính trị không có sự đối lập. Đảng Cộng sản chỉ mang tính nghị trường, cải lương, không bao giờ thực sự là đối trọng về chính trị, muốn tồn tại thì không được đe dọa tới quyền lợi giai cấp tư sản.
Tóm lại, trên thế giới hiện tại, những quốc gia phát triển nhất chính là những nước có sự “độc đảng” ở tầm cao nhất. Sự độc đảng đã quy tụ được sức mạnh chính trị-nền tảng phát triển kinh tế của một quốc gia. Nhìn lại lịch sử dân tộc ta hàng nghìn năm, tuy chưa có đảng phái nhưng chính thể chế đương quyền cũng có thể gọi là một đảng, người đứng đầu đảng là đức Vua. Thời kỳ nào mà “vua sáng”, “tôi hiền” thì thể chế vững mạnh, kinh tế phát triển, dân sinh sung túc, đất nước thái bình, ngoại bang không có cớ ngó nhòm thôn tính. Những khi xuất hiện một lực lượng chính trị đối lập cùng sự tha hóa của thể chế đương thời, đó là sự bắt đầu của những nội chiến, phân tranh, đầu rơi, máu chảy... Đó cũng là cơ hội cho ngoại bang nhảy vào “đè đầu, cưỡi cổ”, dựng nên những thể chế tay sai phục vụ cho việc vơ vét tài nguyên, bóc lột dân lành.
Một số người đang nhầm lẫn, coi hình mẫu Nhà nước tư bản là thể chế đa nguyên mặc dù chính các nước này không hề và chưa bao giờ chấp nhận sự “đa nguyên” đúng nghĩa.
Đảng CSVN trong 83 năm tồn tại, phát triển đã có nhiều giai đoạn phạm phải sai lầm, khuyết điểm. Tuy nhiên, những sai lầm, khuyết điểm đều được nhận ra, kiên quyết sửa chữa, chính vì vậy đã quy tụ được sức mạnh của cả dân tộc, đánh đuổi hết ngoại xâm, đưa đất nước vượt qua khó khăn, phát triển không ngừng. Thành tựu kinh tế, vị thế chính trị của Việt Nam đã và đang được cả thế giới thừa nhận, tôn trọng. Chỉ nhìn vào những thiếu sót, sai lầm của một số chính sách, biện pháp, sai phạm của một số cá nhân cụ thể để quy kết cho Đảng CSVN là một sự thiên kiến khó lấp liếm. Những người này chắc cũng biết, chỉ cần một nhóm mấy trăm người, xưng danh một đảng “đại diện” của dân, dựng lên một ngọn cờ là đủ cớ cho sự can thiệp tương tự như tại Apghanistan, Libya hay Xiry hiện nay. Cùng với sự “đa nguyên” đó, quân đội cũng được vô hiệu hóa khả năng chiến đấu bằng “phi chính trị hóa”, khi đó nòng súng chỉ biết hướng lên trời để bắn “chỉ thiên” cho vui tai.
Đa nguyên chính là cái bẫy dân chủ của Chủ nghĩa tư bản.
Đinh Hoàng