Cải chính
Tòa Báo nọ đăng bài của một cộng tác viên
viết về một gương Giám đốc trại chăn nuôi bò kèm theo ảnh. Bức ảnh chỉ có mình
Giám đốc X đứng cùng đàn bò được tác giả chú thích cẩn thận: “Giám đốc X đứng
thứ 3 từ trái sang”.
Hôm sau, Báo vừa phát hành vị Giám đốc đã
đến toàn soạn, hùng hổ ném tờ báo trước mặt Tổng Biên tập, gay gắt:
- Báo các anh dám bảo tôi là con bò à?
Tôi sẽ kiện các anh ra tòa vì xúc phạm danh dự cán bộ!
Tổng Biên tập đọc đoạn chú thích ảnh vừa
tủm tỉm:
- Anh cứ bình tĩnh. Đúng là Báo chúng tôi
có sơ suất. Ngay số ra ngày mai chúng tôi sẽ cải chính, đăng đúng vị trí ảnh
hôm nay.
Số báo hôm sau đăng lại bức ảnh và ghi
cải chính: Xin đọc lại cho rõ: “Giám đốc X đứng thứ 3 từ trái sang không phải
là con bò”!
Đinh Hoàng
|
Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2016
Chuyện vui
Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2016
Không thể sống mãi
Lâu nay phó thác việc sinh tử nơi hạ giới cho Nam Tào bỗng hôm nay
Ngọc Hoàng lại chăm chú xem kĩ tập hồ sơ khai tử vừa tấu. Thấy hai cái tên là
lạ chẳng ra Tàu cũng không phải Tây: Lưu Men Sứ và Invest Hoàng Nậu, triệu
Nam Tào đến, Ngọc Hoàng hỏi:
- Thần dân Lưu Men Sứ tội gì ngươi chấm chỉ sống 55 tuổi?
- Dạ bẩm, hắn là nghệ nhân kiêm nông dân, ham làm, ăn uống tằn tiện,
tính văn nghệ sĩ, chút đam mê rượu chè. Muốn cho thêm cũng chỉ đến thế thôi
ạ! - Nam Tào bẩm.
- Thế còn Invest Hoàng Nậu đã
60 tuổi, ngươi có cảm tình riêng hay sao mà cho hắn sống 95 năm?
Nam Tào lạnh toát người, lập cập thanh minh:
- Dạ không phải ạ, Ngọc Hoàng đừng nghi oan cho thần. Kẻ này là nhà
đầu tư, chuyên đi vận động vay tiền thiên hạ giúp doanh nghiệp vay lại vốn
sản xuất, kinh doanh. Thiếu hắn lúc này nhiều doanh nghiệp sẽ “chết” ạ!
Vốn hiếu kì, Ngọc Hoàng quyết định vi hành hạ giới xem sao.
Ngọc Hoàng tới ngôi làng bên sông Mẹ thuộc phủ Hà Đô, đến nhà Lưu Men Sứ,
thấy một người đàn ông hì hụi đào đất trong vườn. Bên chiếc hố sâu chừng hơn
mét có nhiều đồ gốm sứ Bát Trắng xếp ngay ngắn.
- Ngươi là Lưu Men Sứ? - Ngọc Hoàng hỏi.
Không thèm nhìn, Lưu Men Sứ thủng thẳng:
- Ừ, có việc gì, muốn uống thì có bình nước vối trong bếp ấy!
- Ngươi đào hố làm gì vậy, trồng cau Vua à?
- Vua chúa gì, chôn ít ấm chén, lu bát đó, nhìn thấy không?
- Sao lại chôn thứ này?
- Cho nó lên giá.
- Thì ra ông là kẻ đầu cơ?
- Cứ cho là thế. Nhưng đầu cơ cho con, cháu, chắt… đời sau nó hưởng.
- Nghĩa là sao?
- Ông không thấy đồ cổ giá đắt như vàng à? Hỏi, 500 năm nữa, những thứ
này có cổ không?
- À !…
Rồi Ngọc Hoàng đến nhà Invest
Hoàng Nậu. Đó là dinh thự nguy nga tọa bên hồ Trâu Đằm. Đường vào khá rộng
nhưng xe ô-tô đắt tiền xếp hàng chen chúc thành ra chật hẹp. Thấy một chàng
trai đứng phì phèo thuốc lá, đoán chừng lái xe, Ngọc Hoàng hỏi:
- Họ đến đây làm gì đông thế?
Nhìn Ngọc Hoàng vẻ lạ lẫm, anh ta hỏi lại:
- Ông đến đây làm gì? Chả lẽ không biết hôm nay thôi nôi cháu đích tôn
ông Nậu à? Có mang “phong bì” quà không?
- À.. à! Phải có chứ. - Ngọc Hoàng trả lời qua quýt rồi đi vào. Thấy
hai ông từ trong đi ra, mặt buồn thiu vừa đi vừa nói với nhau:
- Lão ấy “chém” ác quá. 15% một năm bố ai chịu được!
- Vay cũng chết, không vay cũng chết! Thôi thì… kệ. Nhiệm kì sau bọn
“hậu duệ” sẽ trả nợ…
Chẳng cần vào, Ngọc Hoàng đã hiểu. Thì ra Hoàng Nậu là nhà đầu tư vốn,
đi vay thiên hạ về cho vay lại (gọi hoa mĩ là tạo vốn hỗ trợ doanh nghiệp).
Nhưng, với tình trạng làm ăn hiện nay thì doanh nghiệp sao có thể trả lãi cao
thế. Rồi con cháu nai lưng mấy kiếp mới trả xong? Nghĩ vậy Ngọc Hoàng lập tức
quay về Trời, triệu Nam Tào đến chỉ lệnh:
- Ngươi điều chỉnh ngay tuổi thần dân Lưu Men Sứ, tăng thọ càng lâu
càng tốt, cho hắn 500 tuổi. Còn Hoàng Nậu phải khai tử năm nay!
Nam Tào phân vân:
- Dạ bẩm, con người không thể sống mãi được ạ. Luật Trời quy định cao
nhất chỉ 140 năm, gia hạn một hai lần cũng không vượt 150 năm ạ, như vậy là
phạm Luật Trời, dạ bẩm…
- Luật mà không phù hợp thì sửa luật, các khanh phải tham mưu cho trẫm
chứ? Không thể để người đáng trân trọng như Lưu Men Sứ chết yểu, còn Invest
Hoàng Nậu phè phỡn sống nhăn ra để con cháu khốn khổ mang nợ! Các khanh bàn
bạc kĩ với nhau đi, không thể để người “vì tương lai" thì chết sớm, còn
kẻ “ăn cắp của tương lai” thì sống mãi.
Đinh Hoàng (Bài đăng Báo Người cao tuổi ngày 26/2/2016)
|
Thứ Ba, 23 tháng 2, 2016
Lễ hội dân
gian cần gạn đục, khơi trong
Lễ hội dân gian là một phần thể hiện sinh
động trong kho văn hóa dân gian các dân tộc Việt Nam, được lưu truyền theo
chiều dài lịch sử dựng nước và giữ nước của cha ông. Những trò chơi dân gian
trong lễ hội dịp đầu Xuân như kéo co, đánh đu, đấu vật, hát dân ca… tuy đơn
giản song nó thể hiện nét bản sắc văn hiến và thượng võ, được duy trì từ hàng
ngàn năm trước. Nay lễ hội dần phai nhạt nét thô sơ, dân giã, thay vào là
những cầu kì và yếu tố tâm linh, thị trường ngày một lấn át. Việc duy trì,
bảo tồn và nâng cao giá trị giáo dục đạo đức, truyền thống thông qua việc tổ
chức lễ hội là rất cần thiết. Tuy nhiên, sự phát triển lệch lạc, thâm chí méo
mó một số lễ hội đang khiến dư luận bức xúc và lo ngại.
Năm trước dư luận từng dậy sóng khi chứng
kiến truyền thông đăng tải những hình ảnh chém lợn dã man rồi tranh nhau phết
máu cầu may. Rồi đến lễ phát ấn đền Trần cũng xảy ra tranh cướp cho những kì
vọng quan trường khiến Ban Tổ chức phải tăng lượng ấn tín phát cho du khách.
Đã có sự chuyển biến tốt ở một vài lễ hội, song năm nay vừa vào mùa lễ hội
mọi người lại liên tục chứng kiến cảnh tranh nhau cướp phết, cướp lộc dẫn đến
“hỗn chiến” ở nhiều nơi như Hiền Quan (Phú Thọ), Sóc Sơn (Hà Nội), Lập Thạch
(Vĩnh Phúc) và lễ phát ấn đền Trần năm nay vẫn tái diễn cảnh tranh cướp... Từ
những tích trò được diễn xướng linh thiêng, lành mạnh mang ý nghĩa nhân văn,
giáo dục, do người dân sáng tạo dựa trên những truyền tích lịch sử cao đẹp,
nay đang nhuốm màu trần tục, xô bồ. Những biểu tượng tín ngưỡng, tâm linh
trong lễ hội đang được chuyển ra đời thực với kì vọng cầu tiền tài, danh lợi
và niềm tin đã được chuyển thành mê tín.
Lộn xôn ở lễ phát ấn đền trần: Ban Tổ chức cũng bó tay
Mọi lễ hội truyền thống đều do người dân
tạo dựng dựa trên thực tiễn cuộc sống đấu tranh với thiên tai, địch họa, xây
dựng đất nước. Cùng với sự phát triển của khoa học kĩ thuật và nền văn minh
nhân loại, việc duy trì lễ hội ngày nay cần hướng tới sự chọn lọc và sáng tạo
mới. Liệu có thể tìm được nét đẹp, tính nhân văn, văn hóa của hình ảnh phanh
thân xả chém con lợn giữa sân đình rồi tranh nhau quệt tiền máu lấy may? Hay
hình ảnh con trâu “đầu cơ nghiệp” được buộc bên cây cột để một thanh niên
khỏe mạnh đâm đổ gục, tuôn trào máu đỏ trong sự reo hò hưởng ứng của đám
đông? Là sản phẩm từ sự tạo dựng của người dân nên lễ hội dân gian không phải
là thứ bất biến, không thể thay đổi. Cùng với tuyên truyền, vận động cộng
đồng dân cư sở hữu lễ hội loại trừ yếu tố mê tín, tiêu cực, lãng phí, nên
chăng ngành văn hóa cần đầu tư phục dựng và làm mới các lễ hội, nhất là những
lễ hội đang gây nên nhiều dư luận trái chiều. Một số ý kiến cho rằng giữ
nguyên trạng tục tích lễ hội cổ (cả những hạn chế về tính nhân văn) là bảo
tồn truyền thống, chỉ là ngụy biện. Mọi hoạt động văn hóa trước tiên cho tới
cuối cùng đều phải hướng tới cái đẹp, nhân văn, góp phần giáo dục đạo đức xã
hội.
Chen chúc ở lễ phát ấn đền trần
Bức biếm họa của tác giả LEO (Lê Phương)
tả cảnh người đi đến hai lễ hội để lại nhiều điều đáng suy ngẫm: Trên ngã ba
đường đến hai lễ hội, một rẽ trái đi tranh ấn thăng quan (đền Trần, Nam
Định), một rẽ phải đi lễ Minh Thề (thề không tham nhũng ở Kiến Thụy, Hải
Phòng). Hướng đi tranh ấn thì nườm nượp ô-tô, xe máy đủ loại nối đuôi nhau.
Hướng đi Minh Thề tịnh chẳng thấy một bóng người! Nếu ví trục đường trên như
dòng chảy văn hóa thì tới ngã ba này nó đã chia hai dòng trong, đục rõ ràng.
Bức tranh đã nói lên phần nào thực trạng không vui của lễ hội hiện nay.
Đã đến lúc cần gạn đục, khơi trong, trả lễ hội dân gian truyền
thống về đúng giá trị đích thực như cha ông ta từng mong đợi.
Đinh Hoàng
Bài đăng Báo Người cao tuổi
ngày 23/2/2016
|
Thứ Tư, 17 tháng 2, 2016
“Sê cần hen”
Tiếng nước ngoài secondhand được dân dã
gọi là “sê cần hen” ám chỉ một món đồ đã qua sử dụng, thường là của nước
ngoài. Những năm sau chiến tranh, đời sống thiếu thốn trăm bề, có đồ cũ để
dùng đã tốt huống chi đó là hàng ngoại. Khi đó ai mua được một chiếc xe máy
cũ mác “made in japan” chẳng khác chi ngày nay sắm được chiếc ô-tô loại tốt.
Tâm lí thích dùng hàng ngoại, dù đó là
secondhand hình như đang “ám ảnh” dân Việt đến bây giờ. Thỉnh thoảng lại thấy
địa phương này, bệnh viện nọ trình xin Chính phủ cho phép nhập nhận hàng nhân
đạo, từ thiện là thiết bị y tế đã qua sử dụng của các cá nhân, tổ chức nước
ngoài. Trong lúc còn thiếu thốn thiết bị tại các bệnh viện, Chính phủ vẫn có
chủ trương cho phép tiếp nhận những thiết bị cũ với điều kiện phải còn từ 80%
giá trị sử dụng trở lên. Con số 80% rất cụ thể về định lượng nhưng lại vô
cùng… định tính! Trên hay dưới 80% phải qua con mắt và tư duy chủ quan của
người thẩm định. Người trần mắt thịt đôi khi không khỏi bị tác động bởi những
“định lượng” rồi cho ra những con số định tính để thỏa lòng mọi bên. Người
nước ngoài, nhất là nước giàu họ rất tiết kiệm trong khai thác thiết bị, tài
sản, không mấy khi dễ dàng bỏ đi thiết bị còn 80% giá trị (có thể coi gần như
mới) ấy. Thực tế cũng chưa thấy lô thiết bị nào dạng này nhận về phải trả lại
bên cho hay phải vứt ra bãi rác. Có lẽ chủ trương trên đã được một số tư
nhân, doanh nghiệp “tranh thủ”, tìm nhập mua thiết bị y tế cũ rồi bắt tay với
bệnh viện thông qua hình thức “xã hội hóa” để khai thác những giá trị
secondhand (thường là máy xét nghiệm, X-quang...). Trong hóa đơn thanh toán
chi phí xét nghiệm tại các bệnh viện không có sự phân biệt kết quả từ máy
secondhand hay “đập hộp”. Kết quả từ máy cũ hay mới cũng còn tốt hơn là bị
nhận kết quả xét nghiệm “nhân bản” như ở bệnh viện một địa phương nọ từng bị
cáo giác.
Cứ ngỡ chuyện dùng hàng secondhand chỉ
nhỏ nhặt với một vài thiết bị của ngành y tế. Thông tin Công ty TNHH một
thành viên Đường sắt Việt Nam có ý định nhập 164 toa xe lửa “made in china”
đã qua 12 - 22 năm sử dụng về để kinh doanh khiến nhiều người ngỡ ngàng. Đúng
là tư duy "sê cần hen"!
Ngành đường sắt bao năm vẫn ì ạch
"rùa bò" trên những tuyến đường sắt nhỏ hẹp. Mấy năm gần đây do sự
đốc thúc quyết liệt của lãnh đạo Bộ Giao thông - Vận tải nên đã có
tín hiệu nhúc nhích khỏi sự trì trệ. Có thể danh mục những toa xe lửa
secondhand nói trên không nằm trong danh mục hàng hóa cũ cấm nhập khẩu của
Chính phủ, nhưng chủ trương nhập về để khai thác, kinh doanh thì xem ra tư
duy này vẫn nằm trong vòng "kim cô sê cần hen"! Dân gian có câu
"một tiền gà, ba tiền thóc", không biết những "con gà"
toa xe cũ trên có tốn nhiều "thóc" không để có thể mang về lợi
nhuận cho ngành đường sắt? Bài học nhỡn tiền là "con gà" triệu đô
mang tên Ụ nổi M83 vẫn đang ngày ngày "ăn thóc" chưa biết bao giờ
sinh lời. Chủ trương trên đang gây lo ngại trong dư luận, liệu ngành đường
sắt có đang "cải lùi"? Thật may, khi ý định trên mới đề xuất đã
được nguyên Bộ trưởng Bộ Giao thông - Vận tải Đinh La Thăng chỉ đạo xử lí
nghiêm người có trách nhiệm khi đưa ra một chủ trương sai lầm.
Việt Nam ta đã đường hoàng bước ra khỏi
"câu lạc bộ" của những nước nghèo, trở thành quốc gia có thu nhập
trung bình. Có những tư duy cũ kĩ của một thời nghèo khó cần phải loại bỏ khi
đưa ra những chủ trương thực sự vì lợi ích quốc gia.
Đinh
Hoàng (Bài đăng Báo Người cao tuổi)
|
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)