Thứ Năm, 20 tháng 4, 2017

  
  Chuyện vui:
Giấc mơ lạ

      Tan cuộc nhậu trưa, về tới phòng ông Bộc ngồi vào chiếc “ghế quyền lực” quen thuộc và gục xuống, nhanh chóng vào giấc ngủ. Hôm nay ông có giấc mơ lạ...
       Cầm cuốn sổ y bạ ông bước vào căn phòng lớn, trắng toát, có tấm biển màu đỏ, chữ vàng ghi “Phòng khám Thiên Đình”. “Ra mình đi khám bệnh”,- ông nghĩ. Trong phòng kê một chiếc bàn, một chiếc giường đơn trải ga trắng trông tựa chiếc quan tài. Một ông già trang phục màu gụ dáng như cụ đồ nho xưa. Trên bàn tấm biển ghi 4 chữ: Hải Thượng Lãn Ông. “Hình như mình đã gặp lão này. Tên hắn quen quen”. - Ông Bộc lục tìm trong trí nhớ.
      - Ngươi bệnh gì mà tới đây? - Lãn Ông hỏi.
     Nghe giọng bề trên, ông Bộc tức nhưng kìm giọng:
      - Ta chỉ kiểm tra toàn diện sức khỏe!
      Vừa xem y bạ Lãn Ông vừa hỏi:
      - Ngươi là Vương Bộc, nghề nghiệp: Phục vụ dân ư?
      - Mọi người chỉ nhìn đã biết ta là ai, sao ông chưa biết. - Ông Bộc trịch thượng.
      Nhìn ông Bộc từ đầu đến chân, Lãn Ông lắc đầu:
      - Ngươi phương phi như quan phụ mẫu. Phục vụ dân mà thế này chắc trần thế đời sống khá giả lắm rồi! Nào, nằm xuống để ta kiểm tra xem, chắc ngươi bị tăng huyết áp rồi đó.
      Ông Bộc vừa nằm xuống vừa cự nự:
      - Ta thì làm gì có bệnh. Mọi người phê bình ta là ham việc, không biết giữ gìn sức khỏe - tài sản quý giá của dân. Nhưng ta còn khỏe lắm. Mấy năm nữa đến tuổi hưu ta sẽ đề nghị kéo dài để được phục vụ dân nhiều hơn.
      Vừa đặt ống nghe vào ngực ông Bộc, Lãn Ông rụt phắt tay, hoảng hốt:
      - Trời, ngực ngươi sao lạnh như băng vậy? - Nói rồi Lãn Ông đưa chiếc nhiệt kế để đo, lập tức thang số tụt về 0 độ. - Bệnh nặng quá rồi, ta phải nội soi xem tâm can ngươi ra sao. - Nge ngóng, xem xét mấy phút, Lãn Ông lẩm bẩm:
       - Nhẫn tâm! Nhẫn tâm quá!
- Sao, tim ta có nhẫn vàng à? - Ông Bộc.
      Lãn Ông lắc đầu:
- Không phải nhẫn vàng mà là nhẫn tâm! Thế ra nơi ngươi phục vụ vẫn có những xã nghèo đến thế. Dân đói rớt trong ngày giáp hạt, trẻ em nheo nhóc mùa Đông chẳng có áo ấm đến trường…
      - Ừ thì đây đó vẫn còn những thôn bản chưa đủ ăn, phải cứu đói. Nhưng… dân cũng lười lắm, chẳng chịu làm, cứ chờ cứu trợ...
      - Dân nghèo đói như thế mà danh mục phí, thuế... các ngươi thu của dân dài hơn tờ sớ Nam Tào. Lại còn “sáng tạo” ra cái “lệ phí nuôi công bộc”! Một xã nghèo mà có mấy trăm người hưởng lương chăm dân. Giáo viên vùng sâu mà chỉ có mấy trăm ngàn đồng một tháng thì họ sống thế nào? Vậy mà có chỗ công bộc hưởng bảy tám chục triệu mỗi tháng nhưng làm ăn thì thua lỗ triền miên. Trái tim ngươi đã hóa băng giá rồi. Ta xem đầu ngươi có vấn đề gì không.
   Lãn Ông đưa tay lên đầu ông Bộc và cũng phải rụt ngay lại:
     - Trời! Đầu gì mà như hòn than thế này? Ta phải “ngoại soi” cho ngươi xem sao...
 - Thầy thuốc nhìn đâu cũng bệnh. - Ông Bộc lẩm bẩm.
Vừa soi, Lãn Ông vừa liên tục lắc đầu:
- Bạo liệt, ác quá! Nhìn đâu trong đầu ngươi cũng thấy cưỡng chế với thu hồi... Đất đai của dân muốn giao cho doanh nghiệp thì phải thỏa thuận bảo đảm lợi ích chính đáng của họ chứ? Tội ác khắp nơi, cán cân công lí xộc xệch, oan sai ngút trời… Các ngươi cứ coi dân như thể kẻ địch vậy! Súng ống, dùi cui đâu phải cứ thích là dùng? Hỏng! Bệnh nặng quá rồi!
      - Ta không có bệnh! - ông Bộc đanh giọng.
      - Ngươi cứ dấu bệnh có ngày hối chẳng kịp. Người phục vụ dân lẽ ra phải có trái tim nóng nhiệt huyết và cái đầu lạnh của bản lĩnh, trí tuệ. Vậy mà ngươi thì ngược lại. Hỏng nặng rồi! - Vừa nói, Lãn Ông vừa run run ghi đơn thuốc vẻn vẹn 3 chữ T.P.B đưa cho ông Bộc - ngươi phải điều trị nghiêm may ra bệnh mới thuyên giảm.
      Nhìn đơn chỉ mấy có chữ cái, chẳng rõ thuốc gì, ông Bộc bực mình đập mạnh tay xuống bàn như thói quen trước thuộc cấp:
      - Đồ khỉ! Đơn với từ gì thế này, trêu ta à? - Cái đập tay mạnh làm ông Bộc đau điếng và bừng tỉnh...
      Mở mắt, ông thấy tay mình đang bóp chặt tờ giấy. Đó là bản TỰ KIỂM ĐIỂM CÁ NHÂN chuẩn bị cho đợt sinh hoạt tự phê bình (T.P.B) trước khi thanh tra, ông mới ghi được mấy dòng họ và tên.
Đinh Hoàng
 Chết dân

   Lâu lắm Ngọc Hoàng mới xuống thăm các cơ sở sản xuất hàng tiêu dùng của Thiên Đình. Thấy các nơi công việc tất bật Ngọc Hoàng vui lắm vì nghĩ chắc năm nay kinh tế đã khởi sắc.
   Đã hết giờ làm việc hơn tiếng rồi Ngọc Hoàng mới hồi cung. Nhưng khi qua khu xưởng sản xuất đồ nội thất vẫn thấy tiếng cưa xẻ ầm ào, đèn sáng trưng như giữa ca làm việc. “Quan, dân cứ trách nhiệm cao thế này lo nỗi gì kinh tế không tăng trưởng” - Ngọc Hoàng thầm nghĩ và phấn chấn rẽ vào xưởng mộc.
   Giám đốc xưởng mộc đang xăng xái chạy hết chỗ này đến chỗ nọ để đôn đốc, chỉ đạo công nhân. Thấy Ngọc Hoàng vội chạy lại phân trần:
   - Mong Ngọc Hoàng thứ tội, người tới mà thần chẳng biết, công việc bận rộn quá.
   Kết quả hình ảnh cho ngai vàng
Gật đầu vừa nhìn lướt xưởng mộc, thấy hàng đang được đóng toàn ghế đẹp, gỗ tốt, cũng chẳng kém ngai vàng của Ngọc Hoàng là mấy, hỏi:
   - Sao đóng lắm ghế thế này?
   - Dạ, là do cung cầu thôi ạ. Mấy năm nay bộ máy công bộc của nhà trời tiêu tốn nhiều ghế lắm ạ.
   - Nghĩa là sao? - Ngọc Hoàng vẻ chưa hiểu.
   - Dạ, ý thần muốn nói là cái chỗ ngồi của công bộc ấy ạ. Chẳng hạn như cái Bộ nọ lẽ ra chỉ cần 4 ông cấp phó nhưng do nhu cầu thực tiễn đã tăng lên thành 8, có Bộ còn nhiều hơn nữa. Vì vậy công suất xưởng của thần phải chạy tối đa mới đáp ứng được nhu cầu.
   - Chắc là công việc công quyền tăng lên nhiều quá nên mới cần tăng quan chức?
   - Dạ không phải đâu ạ. Việc vẫn thế thôi, hơn nữa nay công nghệ hiện đại nên đỡ nhiều lắm. Tuy nhiên, nhiều cấp phó thì chia bớt ra làm cho nó nhẹ nhàng ạ.
   - Thế quỹ lương của 4 người cũng chia cho 8 người hay sao?
   - Sao lại thế được ạ. Đời sống của đội ngũ công bộc là phải liên tục cải thiện chứ sao để "phú quý tụt lùi" được ạ. Con nghĩ không có chuyện chia lương đâu, có khi còn tăng nữa ấy!
   - À… ra thế. -Trầm tư một lát, bỗng Ngọc Hoàng phẩy tay- Thế này thì chết dân à! Mai ta phải đi thị sát lại mới được, chẳng biết cái khí thế lao động các nơi khác có giống như cái xưởng mộc này không.
  Đinh Hoàng
Bài đăng Báo Người cao tuổi số cuối tháng 9/2015

Thứ Sáu, 14 tháng 4, 2017

 Thuế nào thay thế?

Câu chuyện Bộ Tài chính đề xuất Chính phủ trình Quốc hội cho phép nâng thuế bảo vệ môi trường (BVMT) với mặt hàng xăng dầu lên 8.000 đồng/lít, dường như chưa nguôi dư luận trái chiều, dù cuối cùng mọi người đã biết, tăng thuế BVMT không chỉ vì riêng vấn đề môi trường, mà còn là nguồn thu ngân sách.
Lộ trình cắt giảm thuế quan theo các hiệp định thương mại tự do đang ngày càng đến gần. Rất nhiều loại thuế phải cắt giảm về mức 0%, trong đó có thuế xuất nhập khẩu xăng dầu, nguồn lực chủ yếu của thu ngân sách trong nhiều năm qua. Có lẽ vì nhiều năm nguồn thu này giữ vai trò chủ lực của ngân sách Nhà nước nên đã định hình vào tư duy của cơ quan, cá nhân chịu trách nhiệm về lĩnh vực này. Và nay thuế "kia" không còn thì phải có loại thuế "nào đó" thay thế, chứ chẳng lẽ để giá xăng dầu xuống quá thấp, ngân sách bị thất thu? Vấn đề nóng môi trường là cái cớ không gì hay hơn để đặt cái "gánh trách nhiệm" lên vai "anh" xăng dầu!

Nhà máy Nhiệt điện Vĩnh Tân 2 xả khói đen gây ô nhiễm môi trường bị người dân phản ứng.
Sử dụng xăng dầu gây ô nhiễm thì phải đóng thuế môi trường, đó là chuyện đương nhiên. Vấn đề là mức thuế đó đến đâu là phù hợp mà thôi. Hiện xăng dầu đã chịu mức thuế BVMT tới 4.000 đồng/lít, tức là đã chiếm chừng 30% giá thành của mặt hàng này. Khi tăng lên 8.000 đồng/lít thì thuế BVMT sẽ chiếm trên 50% giá thành mặt hàng xăng dầu. Không biết trên thị trường và trong sản xuất hiện có mặt hàng, ngành nào mà thuế BVMT lên tới 30-50%?
Việt Nam là địa chỉ thu hút doanh nghiệp nước ngoài đến đầu tư ngày càng tăng. Lực hút đầu tư ngoài tài nguyên thiên nhiên, nguồn nhân lực, nhất là lao động giá rẻ ra còn một nguyên nhân khác, khiến sản phẩm sản xuất tại Việt Nam chi phí không cao, đó là chi bảo vệ môi trường thấp. Hãy nhìn những nguồn phát thải "đầu ra" của các khu công nghiệp, với đa dạng màu sắc đen đỏ đổ vào những dòng sông, thì sẽ biết chi phí xử lí môi trường của các doanh nghiệp hiện nay là cao hay thấp!

Đầu ra khi sản xuất của một Nhà máy  

Thủ phạm gây ô nhiễm môi trường hiện nay đâu chỉ có xăng dầu? Các doanh nghiệp khai khoáng (đặc biệt là than); doanh nghiệp sản xuất và tiêu dùng hóa chất trong sản xuất; doanh nghiệp sản xuất thuốc bảo vệ thực vật, phân bón, thức ăn chăn nuôi; doanh nghiệp lĩnh vực dệt, nhuộm, giấy, kể cả các doanh nghiệp chỉ đơn thuần lắp ráp như điện tử, ô tô v.v và v.v, tất thay đều đưa đến một "đầu ra" khi sản xuất, "đầu ra" của tiêu dùng là gây ô nhiễm môi trường không nhỏ. Thử hỏi sản phẩm của các doanh nghiệp thuộc lĩnh vực trên chịu bao nhiêu % đóng góp vào thuế BVMT? có sản phẩm nào tới 30% như xăng dầu?
Để thực sự quan tâm cho vấn đề môi trường, đồng thời tạo nguồn thu cho ngân sách, thiết nghĩ cơ quan làm chính sách cần mở rộng hơn tầm nhìn và bảo đảm sự bền vững cho nguồn thu thông qua rà soát lại mức thuế bảo vệ môi trường với tất cả các ngành nghề, các doanh nghiệp. Trên cơ sở mức độ gây ô nhiễm môi trường của từng ngành nghề, từng loại hình doanh nghiệp để áp mức thuế cho phù hợp, bảo đảm "tính đúng, tính đủ" để thu về ngân sách và chi xứng đáng cho sự nghiệp BVMT. Không thể để mãi tình trạng doanh nghiệp gây ô nhiễm môi trường như đang "nhởn nhơ", hồn nhiên phá hoại môi trường sống thu về lợi nhuận riêng!
Đinh Hoàng
Bài đăng Báo điện tử ngaymoionline.vn

Thứ Hai, 10 tháng 4, 2017

 Trở lại “ngoại giao pháo hạm”?

Thế giới sững sờ trước việc Mỹ khai hỏa hàng chục tên lửa hành trình Tomahawk - một loại tên lửa hạng nặng, xuống một đất nước có chủ quyền vốn đang hằng ngày đã nồng mùi thuốc súng nội chiến, khủng bố, đó là Syria.
Chưa biết “thành tựu” cuộc tấn công bất ngờ này là gì nhưng phía chính phủ Syria thông báo đã có thiệt hại về con người và cơ sở vật chất bởi cuộc tấn công tàn khốc.
Kết quả hình ảnh cho Mỹ bắn tên lửa Tô ma hốc vào syria
Nguyên cớ cho cuộc tấn công chớp nhoáng này xuất phát từ vụ cáo buộc chính phủ Syria đã sử dụng vũ khí hóa học trong cuộc nội chiến với phe đối lập. Sự cáo buộc này chưa đủ căn cứ, đã bị Nga, Trung Quốc không thừa nhận và bác bỏ một nghị quyết trình Hội đồng Bảo an được Mỹ soạn thảo cùng một số nước hậu thuẫn. Nguyên cớ này khiến người ta nhớ đến những lí do mà Mỹ đã đưa ra trước đây để khởi động chiến tranh tại Irắc và Libya. Đến nay thì thế giới đều đã rõ chẳng có những chuyện “tày đình” như Mỹ cáo buộc chính quyền Irắc, Libya và bản thân họ cũng lẳng lặng quên đi chuyện đó!
Hành động quân sự đơn phương, vô căn cứ của Mỹ có thể coi họ đang đứng trên mọi tổ chức quốc tế, kể cả Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc.
Syria, Irắc, Libya và một số nước vùng Trung Đông vốn là khu vực địa chính trị trọng yếu, nơi có nguồn tài nguyên dầu mỏ lớn nhất mà nhiều nước phát triển mơ ước. Có lẽ vì đó mà Nhân dân các nước này như không được quyền quyết định vận mệnh dân tộc mình, nhất là việc bầu lên những nhà lãnh đạo của đất nước. Saddam Hussein của I-rắc, Gaddafi của Libya và nay là Bashar al-Assad của đất nước Syria đều là những là lãnh đạo không nghe theo sự sắp đặt của nước ngoài, không được lòng giới chính trị gia Phương Tây. Chính vì vậy, những phe nhóm đối lập với chính quyền hợp hiến luôn nhận được sự hậu thuẫn từ nước ngoài khiến đất nước ngày một rơi vào tình trạng chia rẽ, bất ổn và cuối cùng là nội chiến. Sự bất ổn đó còn tạo mảnh đất "màu mỡ", trở thành những cứ địa cho các lực lượng khủng bố sinh sôi, phát triển trong đó lớn nhất là nhà nước tự xưng IS.
Một trong những điều kiện tiên quyết Mỹ đưa ra cho mọi giải pháp về vấn đề của Sirya là sự ra đi của Tổng thống  Bashar al-Assad, một vị lãnh đạo được Nhân dân Sirya bầu lên thông qua lá phiếu dân chủ. Hiện tại ông vẫn là lãnh tụ được người dân đất nước này tin tưởng hơn cả.
Nước Mỹ luôn tự hào bởi nền dân chủ của mình nhưng lại đang thi hành chính sách ngoại giao phi dân chủ. Họ muốn sắp đặt lãnh tụ cho người dân một quốc gia khác.
Ngay sau hành động quân sự đơn phương tại Sirya, Mỹ lại huy động hạm đội với vũ khí hiện đại đến vùng biển Đông Bắc Á, nơi cũng đang tồn tại những bất ổn, một khu vực có hơn một quốc gia sở hữu vũ khí hạt nhân.
Nhân dân thế giới đều hiểu rằng, kho vũ khí hạt nhân hiện nay trên hành tinh có thể xóa bỏ sự sống và nền văn minh nghìn năm trên trái đất. Sẽ không có người chiến thắng trong một cuộc chiến tranh hạt nhân.
Thế kỉ XXI không thể có chỗ cho tư duy “ngoại giao pháo hạm”!
Đinh Hoàng
Bài đăng Báo Điện tử Ngày mới online.vn