Chuyện
"chân giò, chai rượu"
Thành ngữ có câu
"ông đưa chân giò, bà thò chai rượu" ý nói mối quan hệ "có đi
có lại mới toại lòng nhau" trong xã hội.
Phải chăng tật
tham nhũng vặt cũng xuất phát từ quan niệm này? Đi khám bệnh, vào nằm viện mà
không có cái "phong bì" dúi vào tay bác sĩ là không yên tâm. Mà
nhiều trường hợp đúng là không thể yên tâm. Tôi có anh bạn nằm viện phẫu
thuật từng kể khi thay băng bị cô y tá làm mạnh tay, lần nào cũng đau điếng.
Sau được người bạn nằm giường cạnh bảo: "Thế anh có "lì xì"
cho y tá tí chút không". Theo lời khuyên lần sau anh đã dúi mấy chục
nghìn cho cô y tá đó trước lúc thay băng và quả nhiên cảm giác êm dịu, khác
hẳn!
Một trong 2 xe ô tô mà doanh nghiệp tặng cho tỉnh Cà Mau phục vụ mục đích công vụ
Cũng trong sự
"ám ảnh" chuyện “chân giò, chai rượu” mà nhiều phụ huynh học sinh
cảm thấy bất an mỗi khi đến ngày kỉ niệm, ngày lễ mà không đến thăm và có
chút quà cho thầy, cô giáo. Rồi "lây" sang cả chuyện khác như cô mở
lớp dạy thêm riêng mà không cho con em theo học cũng chẳng yên lòng dù con
mình có lực học tốt. Ai cũng nghĩ vậy, lâu dần những chuyện như thế trở thành
"tục lệ".
Tình có thể
"cho không, biếu không" như lời một bài hát. Vật chất thì rất khó
có thể ai cho không ai cái gì, nhất là khi chẳng phải họ hàng, thân thuộc.
Xưa, vua Hùng thứ 18 rất cưng chiều vợ chồng Mai An Tiêm
thường cho nhiều hơn các con rể khác. An Tiêm vốn là nông dân chất phác, thật
thà đã trót nói câu "của biếu là của lo, của cho là của nợ". Chuyện
đến tai khiến vua cha nổi giận, trách phạt đày cả nhà An Tiêm ra ngoài đảo.
Tình cha con còn không tránh khỏi cái luật "biếu lo, cho nợ", nói
chi chuyện người dưng bỗng nhiên cho, biếu tài sản lớn?
Nhiều ngày qua
dư luận xôn xao chuyện doanh nghiệp biếu cơ quan chính quyền tài sản khủng ở
TP Đà Nẵng, ở tỉnh Cà Mau (và có lẽ không chỉ riêng ở 2 địa phương này). Một
doanh nghiệp đang thiếu vốn sản xuất kinh doanh, phải ứng 25 tỉ đồng từ ngân
sách mà dám bỏ ra hơn 6 tỉ mua ô tô đắt tiền tặng chính quyền tỉnh! Đó nếu
không gọi là chuyện lạ thì là gì? Liệu doanh nghiệp ấy có "thân
thiết" quá mức với cơ quan tỉnh? Chỉ cần nhìn động thái đó, các doanh
nghiệp khác "chưa thân thiết" với chính quyền không khỏi e ngại về
“thân phận” của mình trong môi trường cạnh tranh. Cuối tuần qua, sau khi có
chỉ đạo của Thủ tướng Chính phủ, Cà Mau và Đà Nẵng đã trả lại doanh nghiệp
những chiếc xe đắt tiền. Mong rằng các địa phương có việc tương tự mà chưa
được dư luận điểm tên sẽ tự giác noi gương.
Xe công của Đà Nẵng do DN tặng
Chính quyền có thể ví như người đỡ đầu cho
nền sản xuất, kinh doanh của địa phương đồng thời cũng như người trọng tài
trên một sân đấu. Khi mà "trọng tài" lại nhận chiếc "chân
giò" từ một "cầu thủ" thì liệu có tồn tại cuộc chơi khách
quan? Một chính quyền liêm chính không thể dễ dãi, tùy tiện trong việc nhận
quà từ một doanh nghiệp nào đó, dù là động cơ thực sự trong sáng. Một chính
quyền kiến tạo thì phải công tâm, khách quan, không thể ưu ái riêng với bất
kì doanh nghiệp nào.
Liệu chuyện
"chân giò, chai rượu" có liên quan gì đến lợi ích của những cá nhân
trong đội ngũ công quyền? Mong câu hỏi này không chỉ có người trong cuộc mới
biết!
Đinh Hoàng
|
Thứ Ba, 7 tháng 3, 2017
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét